Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

Mùa Oi


Cơn mưa rào kéo cả một mùa oi.
Con đường quánh quéo bóng người  và  khói nắng.
Cây lá thinh lặng
Đứng nắng
Đứng gió
Đứng trơ cả ngọn cỏ
Mây nước cũng lười trôi
Người ngại thoi thóp trong nắng dưới trời
Chị ngại mớ rau queo quắp chợ trưa như cháy quéo
Mẹ ngại cá tép mau ươn ruồi nhặng ghẹo
Bà ngại gánh hàng chưa bán kịp, vội thiu.
Em ngại nhiều điều...
Đêm mùa oi nóng thiêu từng hơi thở
Chiếc quạt máy quay đều vòng trăn trở
Giấc ngủ chập chờn cháy xém cả giấc mơ!
Anh có yêu mùa oi?
Cái nóng ban trưa quánh đặc dòng thương nhớ.
Để còn điều gì đó mà mong đợi...
Như...cơn mưa...tưới mát ...những góc đời..

P/s: Thơ của bạn và... tớ rất thích ^_^

Ước Gì

Ước gì còn nhỏ mãi
Để tha hồ vô tư
Hồn nhiên không phiền muộn
Tung tăng thả cánh diều

Ước gì còn nhỏ mãi
Cởi trần vẫn tắm mưa
Tay chân đầy bùn đất
Nặn con vật đi cày

Nhưng mà còn nhỏ mãi
Hắn sẽ chẳng thèm yêu
Chẳng được nghe hắn nói
Xin lỗi - hắn sai rồi :)

Thôi thì ta cứ lớn
Ấy thế mà vui hơn
Được rung rinh tuổi tím
Tám chuyện tuổi chúng mình.

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

MÙA BÍ RỢ

Cái nắng dưới 38 độ không làm nãn lòng những người nông dân chăm chỉ, mặc dù vụ bí năm nay không cho họ một mùa trúng giá như dự tính.
Vào ngày 31-03-2014, nhằm ngày 01-03 ÂL, hai chị em tui nhận lời mời của mấy ông bạn hàng xóm ra...ruộng bí thăm trái bí và xem người ta thu hoạch, dù biết "Nắng nóng như thế sẽ làm da chúng tui đen sạm đi mất" nhưng hai đứa vẫn hào hứng đi theo. Trưa cùng ngày hai đứa tui vận xiêm y như ăn mày để chuẩn bị đi tác chiến.


Do bản tính siêng năng, chăm chỉ bọn tui không thể làm ngơ khi nhìn người ta làm không kịp thở mà tiến độ công việc có phần đi xuống như vậy, và bằng những biện pháp nghiệp vụ (Lượm, bỏ vào bao, cột dây) chúng tui bắt tay vào làm quần quật như trâu, bò có khi còn hơn cả con thú vật :))

 Chị PHÀNH, em BỎ vô, lúc đứng, lúc ngồi, lúc quỳ, lúc lết, lúc tưởng chừng như rách đít quần cuối cùng công việc cũng hoàn thành...một ít (Kệ cha nó, đâu phải của mình).


  Xế chiều, bọn con nít (bao gồm cả tui) kéo nhau đi bắt chuột, tất nhiên tui chỉ đứng xem. Chợt thấy cái Miền Tây quê tui sao nó yên bình đến thế, yên bình ngay cả trong tiếng cười của bọn trẻ.